Thông tin truyện

Chương 379-1

Chương 379-1

 Tác giả:

 Thể loại:

 Tình trạng:

0 Chương
Đánh giá: 10 /10 từ 0 lượt

Một đoạn chuyển tiếp.

 

Trở về từ đợt về quê ngoại đó, cuộc sống của Tuấn vậy mà có chút ít thay đổi. Đầu tiên là nó có thêm một người vợ. Còn ai khác ngoài Y. Khi Tuấn dẫn Y và các con xuống, căn nhà to rộng thuở thơ ấu nó sống vậy mà thành ra cũng không rộng cho lắm. Vì lúc này ở tầng 2 cô Loan và chú Luân ở rồi, thằng Nguyên lớn rồi cũng không ở với mẹ nữa mà bị nhét xuống tầng 1 sống trong căn phòng cũ hồi xưa Tuấn sống. Bốn mẹ con Y xuống thành ra thiếu chỗ. Làm sao để mấy mẹ con lên cái tầng 3 quây tôn lếch thếch đó được. Căn phòng ngủ to ở tầng 1 vì thế được mẹ nó nhường cho bốn mẹ con Y, kê thêm một cái giường nhỏ nữa là được. Mẹ vốn muốn lên tầng 3 ở nhưng Tuấn phản đối. Vì nơi đó mùa đông thì lạnh, mùa hè thì nóng như rang. Khi hai mẹ con còn cự nự chưa quyết thì bà đã quyết: mẹ ở với bà. Cả nhà khi đó dường như cũng không có kế sách nào hơn, và mẹ dường như cũng đồng ý. Sau bao nhiêu thăng trầm trong cuộc sống, giữa mẹ chồng và con dâu dường như có nhiều thứ đã không còn có khoảng cách nữa.

 

Tuấn sau đó cũng đưa Y và con của nó đi gặp Thanh. Cuộc gặp gỡ làm Tuấn nhiều lo sợ vậy mà dễ thở hơn nó tưởng. Vì Y thật sự là một người phụ nữ hiền lành và đôi lúc là cam chịu. Và Thanh của nó đôi lúc ghê gớm với Tuấn nhưng cũng thật biết điều. Cả hai dù không thể có sự tương tác thân mật nhưng giữa hai người như cũng có một sự đồng thuận. Rằng Thanh sẽ được ưu tiên khi sống với Tuấn. Còn như mọi khi, khi nào Tuấn về thăm bà và mẹ thì nó sẽ gặp Y ở đó. Cả hai không phản đối, Tuấn đương nhiên biết thân biết phận mà cũng không nói gì.

 

Thời gian dần trôi, chả mấy chốc lại đến tết. Năm đó Tuấn chưa bao giờ cảm giác đông vui như thế khi nhà nó có thêm thật nhiều người. Có mẹ con Y xuống căn nhà như có thêm người, mẹ và bà cũng tất bật hơn để chuẩn bị cho tết. Năm đó ngày 30 Thanh cũng đưa con và cô Quỳnh sang cùng ăn tết. Căn nhà vốn mọi năm vắng lặng lại cảm giác được luồng sinh khí mới.

 

Sau tết, có đôi chút biến chuyển. Đầu tiên là bà. Bà đi nhiều hơn và ít ở nhà. Và rồi trong một lần Tuấn về nhà, nó thấy nơi phòng khách có một vali quần áo. Tuấn vốn vô tư nhìn vali cười hỏi:

 

  • Ai định đi chơi à.

 

  • Bà đấy anh ạ. Bà bảo bà đi chơi với ông Hạnh…bà bảo bà đi lâu.

 

Giọng thằng Nguyên bô bô lên mách với anh nó. Tuấn định cười nhưng thôi. Vì vali to lắm, bà đi đâu mà cần chứa nhiều quần áo đến thế. Nó nhìn qua cả nhà thấy ánh mắt mẹ như có gì muốn nói với nó mà thôi. Tuấn biết nếu nó hỏi mẹ hay hỏi Y thì sẽ có câu trả lời. Nhưng nó muốn nghe câu trả lời trực tiếp từ bà nó. Tuấn cứ thế leo lên gác rồi vào phòng bà. Cửa phòng cũng không đóng, nó thấy bà đang ở bên trong dọn dẹp đồ trên bàn phấn cất vào trong túi. Tuấn đứng đó hồi lâu tới khi bà dọn xong mới gọi.

 

  • Bà!

 

Bà nghe Tuấn gọi thì lúc này mới quay ra. Thấy nó bà cười. Nhưng rồi bà không cười nữa khi thấy cái mặt đầy tâm trạng của nó. Bà đi tới nắm tay Tuấn kéo nó vào trong phòng bà. Bàn tay bà ôm lấy mặt nó, bà nhìn nó cười hỏi:

 

  • Làm sao…cháu của bà lại làm sao.

 

  • Sao nữa…bà đi đâu.

 

Bà nghe Tuấn hỏi thì cười. Rồi bà kéo nó xuống giường ngồi cạnh bà. Đầu bà tựa vào vai Tuấn, tay bà nắm vào tay nó. Bà cứ vậy không nói gì, Tuấn cũng vậy. hồi lâu nó mới nghe thấy tiếng bà.

 

  • Căn phòng này từ lúc bà về đây cũng đã gắn bó với bà hơn 20 năm rồi.

Tuấn không nói gì, im lặng đợi. Bà ngắm nghĩa căn phòng hồi lâu rồi mới quay sang nó.

 

  • Tuấn à…dự án của ông Hạnh được phê duyệt rồi, cả cấp xã, cả ở cấp huyện rồi.

 

  • Cái đó cháu biết rồi.

 

  • ừ…bà thấy ông bảo là cũng rủ cháu cùng làm với ông.

 

  • Có…ông Hạnh có bảo. Cháu cũng đang nghĩ, nhưng cháu cũng muốn làm. Ban đầu cháu sẽ góp vốn thôi, ông cần gì thì cháu giúp.

 

  • Ừ…ngoài vốn ra thì có nhiều việc lắm. Ông Hạnh phải đi lo liệu rất nhiều. Rồi còn đi đi về về ở đây và trên đấy nữa.

 

  • Thế nên bà mang quần áo ra ở với ông Hạnh à.

 

  • À….ừ….nhưng có nhiều nguyên nhân. Cháu biết việc phòng khám đấy, vốn bận rồi. Giờ ông Hạnh hay đi nên bà phải cáng giúp ông công việc. Với lại ông ý già lụ khụ rồi, mỗi lần đi lên quê cháu về là nằm thẳng cẳng. Đàn ông tuổi già không chịu sống cùng con cháu mà cứ lủi thủi trong căn hộ tập thể thế thì…khổ lắm. Bà qua đó có gì cơm nước, phụ giúp ông ý làm giấy tờ. VỚi lại….còn chăm ông ý nữa.

 

Bà nói rồi bật cười nhìn nó, nhưng ý cười của bà có chút gượng gạo. Tuấn nhìn bà, mặt chợt sị ra ăn vạ.

 

  • Thế còn cháu…bà không ở nhà chăm cháu à.

 

Một tiếng cười lại bật ra, nhưng lần này bà cười vui thật. Bà nhìn nó rồi tát Tuấn một cái, cái tát yêu nó ăn bao nhiêu lần.

 

  • Sư bố anh lại còn chăm cái gì mà chăm. Ở nhà anh có mẹ, rồi có cái Y còn bảo bà chăm cái gì.

 

  • Con vẫn cần bà chăm….bà….thế bà đi có về không?

 

  • Có, sao không về. Thi thoảng bà vẫn về chứ. Khi nào cái lão già kia đi đâu mấy hôm thì bà về chứ ở nhà lão ý làm gì.

 

  • Thật thế bà nhé. Bà về phải bảo để cháu còn sang, còn ôm bà. Không ôm bà cháu nhớ bà lắm.

 

Thằng cháu nói rồi vòng tay ôm lấy bà. Bà cười mặc nó ôm rồi vỗ nhẹ vào lưng nó.

 

  • Mọi khi ở với bà có thấy ôm bà đâu. Chứng tỏ không nhớ bà đúng không.

 

Thằng cháu biết bà trêu. Nhưng như mọi khi nó cũng không vừa mà đáp lại bà. Tuấn ngẩng mặt ra nhìn bà rồi chợt ranh mãnh cười. Nó thì thầm bên tai bà.

 

  • Lần nào mà cháu chả ôm bà. Cái lúc cháu và bà….làm chuyện đó ý cháu chả ôm bà là còn gì.

 

Lần này nghe Tuấn nói thì bà cứng họng hẳn. bà chỉ trợn mắt nhìn rồi đấm nó một cái. Tuấn cười, không trêu đùa cùng bà nữa mà nhìn bà đầy thương yêu nói nhỏ:

 

  • Cháu nhớ bà thật.

 

Bà nhìn nó rồi cũng cười, trong mắt bà tình yêu dành cho nó cũng không kém.

 

  • Bà biết….bà đi bà cũng nhớ cháu lắm.

 

Thằng cháu nghe bà nói thì cười mãn nguyện. Nhưng như chợt nhớ ra cái gì, nó chợt nheo mắt cười nụ cười.

 

  • Bà còn nhớ gì nữa không?

 

Bà nghe Tuấn hỏi thì hơi ngớ ra. Nhưng rồi khi bà nhìn vào ánh mắt đĩ đang cười của nó thì bà như hiểu Tuấn nói gì. Tay nó bị bà cấu cho một cái. Tuấn kêu ai ái nhưng vẫn cười. Nhưng rồi nó không cười nữa, ánh mắt của thằng cháu trai thay bằng ánh mắt của con đực nhìn bà nó.

 

  • Bà đi có nhớ chim cháu không?

 

Mất 1s, nó thấy bà cười và trả lời.

 

  • Có…nhớ lắm…nhớ con chim to đâm vào lồn bà.

 

  • Thế thì bà phải về để cháu còn đâm chim vào lồn bà nữa nhé.

 

  • Có…..lúc ý phải đâm nát lồn bà nhé…làm cho bà sướng thật là sướng.

 

  • Đĩ của cháu….lúc này thèm chim cháu không.

 

  • Có…sao mà không thèm….

 

  • Nó lại to rồi đây này…hay để cháu làm bà sướng…địt nát lồn đĩ của cháu trước khi đi nhé.

 

Thằng cháu nói rồi kéo tay bà dí vào chim nó. Nơi giữa hai chân nó lúc này đã lại u lên một cục. Tuấn nhìn bà, nó thấy trong mắt bà lửa đang nhen nhóm. Bà có vẻ cũng đang thèm nó khi tay bà xoa nhẹ quanh vùng chim nó. Nhưng rồi tay bà chợt bóp mạnh vào chim nó, mắt bà lườm nó một cái rồi cười. Tuấn thấy bà thay đổi thì không hiểu.

 

  • Bà!

 

  • Bà cái gì….

 

  • Cháu thấy bà cũng thèm mà…sao bà không muốn nữa.

 

Bà nghe Tuấn nói thì lườm nó một cái, rồi bà lại cười. Tay bà vuốt má nó. Ánh mắt bà chợt hiền hòa nhìn Tuấn.

 

  • Sao mà bà không muốn. Chim cháu của bà vừa to vừa dài, lần nào cũng ngập hết trong lồn bà. Chỉ cần chim cháu đi vào thôi là bà cũng sướng. Nhưng mà….có nhiều thứ chúng ta cần tiết chế. Giờ cháu lớn rồi, có gia đình rồi, có những người phụ nữ mình cần quan tâm. Cháu nên để sức khỏe dành cho những người đàn bà của mình.

 

  • Bà không phải là người phụ nữ của cháu à. Bà bảo bà là con đĩ của cháu cơ mà.

 

  • Sư anh…ừ bà là con đĩ của anh. Nhưng mà tới lúc bà cháu ta phải xa nhau rồi. Ở nhà thì nhớ quan tâm nhiều đến vợ con, rồi cả cái Minh, cái Loan nữa. Đừng có léng phéng bên ngoài nhiều. Phải uống thuốc bà cho đều đặn đấy. Còn bà…thi thoảng bà sẽ về mà…bà cũng nhớ con chim cu của bà lắm….

 

Bà cười rồi siết nhẹ tay lên chim nó. Tuấn nhìn bà thì cũng hiểu có lẽ nó nên để bà đi. Bà đi rồi bà sẽ về, nó tin bà nói thật. Nhưng rồi nó vẫn cố rướn cổ ra để bờ môi tìm môi bà. Bà thấy thế cũng hé môi ra mút vào môi nó. Hai bà cháu ôm chặt lấy nhau, hai đôi môi gặm chặt vào nhau, si mê hôn nhau trong lần tạm biệt.

 

 

 

Sự thay đổi thứ hai là cô Loan. Cô rồi cũng có thai, là đứa con của cô với chú Luân. Khi Tuấn biết tin, trong lòng nó không có gì khó chịu mà chỉ thấy vui cho cô. Vì dù Tuấn biết ngày này sẽ phải đến, và nó đã có chuẩn bị sẵn. Nó và cô là hai cô cháu ruột, cũng là tình nhân. Nó có thể làm cô sung sướng hơn chú Luân nhiều nhưng Tuấn biết cô cần ở một người đàn ông nhiều hơn thế. Với cô một mái nhà với người chồng và những đứa con có lẽ vẫn cần thiết hơn. Vả lại còn có thằng Nguyên nữa. Ai cũng hiểu khi thằng Nguyên lớn, có nhiều thứ sẽ thật khó giấu mãi. Đó cũng là một vật cản tạo thành nhiều yếu tố cản trở giữa cô và Tuấn.

 

Một việc nữa cũng tới, chị Thu cũng đã đẻ. Đó là một ngày trời trở mưa phùn. Tuấn đang ngồi chấm công để tính tiền cho tour guide thì thấy chị đi vào. Chị đã mang thai đến tháng thứ 9, chỉ còn chờ ngày đẻ. Thấy dáng chị lạch bạch nặng nhọc ở cửa Tuấn vội đẩy ghế rồi lao ra đỡ chị.

 

  • Chị…chị đến đây làm gì.

 

  • Còn làm gì nữa, chị đi làm.

 

Chị Thu vừa nói vừa nhìn Tuấn cười. Nó lườm chị tỏ ý không vui rồi dìu chị tới ghế.

 

  • Chị giờ phải ngồi nghỉ. Tính ngày thì cũng chỉ 1-2 hôm nữa thôi. Chị đi đi lại lại cái trời mưa thế này không được đâu.

 

  • Xì…chị đi vẫn thấy bình thường. mà em để ý nhỉ, cũng biết chị sắp sinh cơ à.

 

Chị Thu nói, mắt liếc Tuấn đầy thâm ý. Nó nhìn chị cười, cũng chả cần nghĩ mà trả lời.

 

  • Em sao không để ý. Chị là ai của em, chị phải biết chứ. Chị không phải vợ em nhưng đeo nhẫn của em. Có em của ngày hôm nay, phần quan trọng cũng nhờ chị. Vả lại đứa bé…có khi cũng của….

 

Tuấn nói dở chừng thì dừng lại nhìn chị. Chị Thu thấy nó nói vậy thì ra điều cũng vui thích lắm. Tay chị nắm vào tay Tuấn, nhìn nó rồi bảo:

 

  • Nếu chị nói rằng chị ra đây cho đỡ nhớ em, em có tin không.

 

  • Em tin.

 

  • Xì…chị còn tưởng em bảo không tin. Chị ở nhà chán lắm, có mỗi mẹ chị đi ra đi vào. Anh Vinh còn vướng bà cụ bên kia cứ chạy qua chạy lại, rồi cứ mất hút. Chị ở nhà thấy chán. Chị ra đây xem phố phường, đi làm nó quen rồi giờ ở nhà cả tuần thấy chán. Với lại chị ra đây còn đong giai, xem có đong được ai không.

 

Chị Thu nói rồi liếc Tuấn một cái đưa tình. Nó phì cười nhưng rồi quay mặt đi như làm lơ chị. Chị Thu thấy thế tay đập bàn tru tréo.

 

  • Ôi….cái thân gái chửa nhìn mà chán….chả biết đẻ xong có hồi lại được người không hay tã hết cả ra. Rồi không ai thèm tôi nữa. Chồng với con…tình với cả nhân.

 

Tuấn nghe chị réo thì không lơ chị nữa. Nó kéo một cái ghế gần đó rồi ngồi xuống hai tay kéo ghế của chị sát lại nó. Hai tay không cần hỏi lùa xuống nơi bắp chân rồi lùa sâu lên bên trong đùi chị, xoa hai đùi chị Thu. Tuấn nhìn thẳng vào chị rồi nói nhỏ.

 

  • Dù chị có đẻ ba đứa, bốn đứa…dù có tã hay không thì với em chị vẫn sexy không tả nổi. Đợi chị đẻ xong, đi làm, em sẽ lại lôi chị vào căn phòng bên trong rồi đè lên chị tới khi nào chị không còn sức nữa thì thôi.

 

Chị Thu nghe Tuấn nói thì xùy cười. Tay chị tìm môi nó véo nhẹ, sóng mắt đưa tình với nó.

 

  • Có thật thế không…chị chỉ sợ lúc ý em lơ chị thôi. Chị đẻ xong vừa già vừa xấu hơn, trong khi em thiếu gì lựa chọn. Chị còn chưa được gặp cô vợ mới của em đâu đấy. Tên cái gì…Y hả. Lúc ý, em còn thời gian dành cho chị không thì chả biết.

 

Tuấn nghe chị Thu nói dỗi thì lừ mắt với chị một cái. Rồi tay nó véo vào một bên đùi chị trước khi bàn tay lách vào giữa hai đùi. Những ngón tay nhanh chóng đi tới vùng mu mập mạp của chị.

 

  • Này bao nhiêu người ngoài kia….muốn chị mang tiếng à.

 

  • Cho mang tiếng luôn. Cùng lắm chị lấy em, em có thêm vợ. Thế là chị khỏi phải nói em có vợ mới không quan tâm tới chị nữa.

 

Chị Thu nghe Tuấn đáp trả thì bĩu cái môi nhưng cười cũng thật tươi. Và rồi chị hơi ngả người ra, hai chân khẽ dạng ra để tay nó thuận lợi tìm tới lồn của chị. Những ngón tay Tuấn khẽ tìm viền quần lót của Thu kéo qua một bên rồi luồn ngón tay vào. Tay nó thật thành thạo lại ve vuốt nơi mép thịt lồn Thu rồi xoa quanh vùng môi trong rồi hột le của nàng. Tuấn thấy Thu thở hắt ra, bờ môi đầy gợi cảm khẽ cắn nhẹ khi chị dần có cảm xúc.

 

Bàn tay kia của Tuấn không để không mà khẽ nâng đùi Thu lên để ở đùi nó. Tay nó vừa xoa khắp da đùi mịn màng của Thu và cũng là để hai chân nàng mở rộng hơn. Ngón tay đang xoa quanh hột le chợt đi nhẹ vào bên trong lồn Thu, một ngón, rồi hai ngón.

 

  • Ơ…hơ…Tuấn ơi…

 

  • Em massa thế này có được không.

 

  • Được….ư….em làm chị thèm quá Tuấn….càng đến ngày sinh chị càng thèm mà anh Vinh cứ lượn suốt, về nhà lại lăn ra ngủ. Biết thế này chị đến tìm em sớm…ư….hơ…hơ….

 

Những ngón tay theo sự ấm nóng vách lồn chị cứ thế dần khuấy đảo bên trong lồn Thu. Một chân còn lại của Thu không cần Tuấn bảo cũng co lên thành ghế rồi dạng ra. Cái mùi lồn của gái chửa đầy thèm khát vì thế bay ra ập vào mũi Tuấn. Tay nó giờ không bị vướng víu gì nữa dần đưa ra đưa vào trong lồn Thu nhanh hơn. Thu ngửa đẩu ra ghế để thở vì sướng. Mười ngón tay búp măng trắng nõn bấu vào thành ghế như không chịu được. Rồi bỗng Thu như gắt lên.

 

  • Ơ…Tuấn ơi…

 

Tuấn tưởng chị đang sướng, tay nó thụt nhanh hơn trong lồn chị. Nhưng thế nào tay chị vội giữ chặt lấy tay nó. Tuấn nhìn chị, nó thấy Thu chợt nhìn nó nhăn nhó.

 

  • Tuấn ơi…chị cảm nhận cơn gò…

 

  • Là sao hả chị? Gò gì?

 

  • Là chị sắp sinh rồi.

 

Tuấn mất ít giây ngơ ngác trước khi đầu óc trở lại bình thường. Không cần bảo nó vội chạy ra ngoài hét gọi lão xe ôm ở gần đấy. Thế nào lại đúng là lão xe ôm trước đã cho Thanh thuê trọ. Xe ôm xịch đến, Tuấn vội dìu chị đi ra ngoài.

 

  • Chị ôm chặt nhé. Em đạp xe đến ngay sau chị đây.

 

Chị Thu thấy Tuấn nói thế thì leo lên xe nhưng mắt vẫn quay lại nhìn nó. Tuấn gật đầu với chị như khẳng định nó sẽ vào với chị, lúc này chị Thu mới yên tâm để xe ôm đưa chị vào viện. Tuấn ở lại đóng cửa hàng. Nó gọi cho anh Vinh mãi mà chả được. Tuấn dùng đầu ngón chân nghĩ cũng hiểu có khi anh lại đang leo tường vụng trộm ở đâu rồi. Nó cũng không nghĩ gì nữa mà phi vào viện. Chị Thu ở trong đó cũng chỉ tầm 2 tiếng là trở dạ rồi sinh. Có lẽ vì là con dạ, có lẽ vì chị dễ đẻ, có lẽ vì…do nó là cái đứa kích thích chị nên mới nhanh như vậy. Nhưng dù sao lúc chị sinh Tuấn với danh nghĩa em trai là người đón em bé lọt lòng. Là con trai. Nhìn đứa bé đỏ hỏn mũi tẹt mồm loe ra khóc Tuấn cũng chả biết nó có giống mình không. Nhưng chắc một điều là đó là con chị Thu. Là con của chị thì nó cũng vô cùng yêu quý.


Chương mới nhất

Danh sách chương

Bình luận