Cánh cửa này đóng lại, Cánh cửa khác sẽ mở ra

Chương 182



Sau cơn mưa lớn, trên mặt đường lá cây rụng, cành cây rụng khắp nơi. Ngay phía trước cửa nhà Trung là một cành cây to như bắp tay bị gió làm gãy xuống. Trung đứng nhìn cành cây mà tròn mắt. Mưa to quá, con thì ở nhà một mình trong khi anh không về mà lại mải miết hoan lạc thâu đêm. Chút áy náy trong lòng người đàn ông dâng lên sau chuyến chơi đêm quên lối về. Bước qua cành cây gãy, Trung lấy khóa ra mở khóa cửa nhà. Nhưng anh chợt ngừng lại khi thấy ổ khóa đang khóa ngoài. Nếu thằng Quân ở bên trong thì sao lại phải khóa ngoài như vậy. Đầu óc sau giây lát trì chệ, Trung vội vàng mở khóa nhà ra. Cửa vừa được kéo ra, Trung đã xộc ngay vào trong nhà. Mắt anh đảo thật nhanh khắp không gian căn nhà cấp 4 nơi mình ở, không thấy bóng dáng thằng Quân con anh đâu cả. Mặt Trung ngơ ngác, đầu óc anh vậy mà có chút rối loạn. Con anh đâu rồi, giờ trời vẫn còn chưa sáng hẳn. Nó đã đi đâu? Hay là có ai tới? Trộm? Ngân?…..những ý nghĩ cứ vụt nhanh trong đầu Trung. Anh lôi điện thoại ra định bụng gọi cho Ngân. Vì có lẽ là nàng. Chỉ có nàng là người ngoài anh và Miên hay chăm lo cho thằng Trung. Dù rằng cũng không chắc khi tối qua Ngân phải trông bố. Nhưng Trung vẫn bám víu vào Ngân như một lý do anh có thể nghĩ tới, và hy vọng là thế.

 

Nhưng điện thoại vậy mà không gọi được. Trung nhìn chiếc điện thoại màn hình tối thui trên tay mình mà ngẩn ra. Hết pin rồi. Có lẽ vì thế nên Ngân gọi anh không nghe được. Trung vội vã kiếm cái sạc rồi cắm vào. Ngồi chờ 1 vài phút cho điện thoại lên mà anh nóng hết cả ruột. Mãi rồi cũng được. Trung mở điện thoại ra định lục tìm cuộc gọi của Ngân nhưng không có. Nhưng lúc này, điện thoại anh tin nhắn mới vang lên. “ Bố bệnh trở nặng. Em gọi anh không được. Em đưa con về, bà bảo sợ lần này lần cuối “.

 

Trung đứng vậy, tay cầm điện thoại xem tin nhắn mà tay anh run run. Cái ngày này rồi cũng tới. Bố anh bị đạn găm gần tim, khả năng mổ thành công là rất nhỏ nên bao lâu nay anh vẫn luôn chuẩn bị tinh thần rồi. Nhưng khi chuyện đó tới thì những xúc cảm trong anh vẫn thật mãnh liệt làm Trung không bình tĩnh nổi. Vốn hè này anh còn định đưa con về thăm ông bà. Nhưng phần vì quá bận, phần vì anh sợ ánh mắt bố mẹ. Việc của anh với Mai chỉ sợ bố mẹ cũng đã đoán ra nhưng không ai nói gì cả. Trung cũng đành lờ đi, vì anh biết chưa nói thì trong lòng các cụ vẫn còn một chút bấu víu. Anh sợ bố mẹ phiền lòng, anh sợ tâm bệnh của bố thêm nặng. Nhưng không kịp rồi, muộn quá rồi. Nước mắt khẽ trào lên nóng quanh vành mắt. Trung hít một hơi để giữ cho mình bình tĩnh lại. Anh lại bấm điện thoại để gọi cho Ngân, gọi cho cả bác Toàn và Duy Uyên nữa. Để báo nghỉ và để công ty vẫn hoạt động bình thường khi anh vắng mặt. Lúc này ánh mắt anh mới để ý tới bàn học của con gần đó. Trên mặt bàn là tờ giấy như được xé từ vở ra. Chữ con anh viết to và nắn nót. Trung thấy lòng mình khẽ nhói. Đến con nó còn biết ông nội ốm nặng trong khi anh là con trai mà chỉ biết chìm trong lạc thú không biết tí gì.

 

Ngay trong sáng sớm khi mặt trời chưa ló Trung đã phi xe như điên về quê. Cũng chỉ tầm hơn 70km thôi là tới quê rồi. Nhưng đi được hơn nửa đường thì Trung dừng. Vì anh chợt nhớ ra không biết bố đang ở đâu, ở nhà hay viện. Anh mở điện thoại ra, tin nhắn của Mai từ lúc nào đã lại hiện : “ bố đang ở nhà rồi anh nhé. Bố vẫn chưa sao “. Lòng Trung thoáng trùng lại nhưng tay ga lại mạnh hơn. Nhanh thêm một giây còn hơn anh để lỡ.

 

Xe dừng trước cổng. Anh nhìn xuyên qua cánh cổng gỗ đang hé mở là căn nhà 5 gian xưa cũ. Cảnh vật như vẫn nguyên si như trong ký ức từ xưa đến giờ. Trước sân gạch đỏ mọi khi ở nhà vẫn hay phơi thóc thì giờ vẫn y như vậy. Thóc đang được phơi vàng đượm chiếm tới nửa sân. Cạnh cây bưởi ai đó vẫn đang phơi mẹt đỗ xanh. Dường như không có gì thay đổi, dường như mọi thứ vẫn bình yên như thế. Cõi lòng Trung dịu lại, anh dắt xe chầm chậm đi vào. Xe vào trong sân, mắt Trung lúc này nhìn thấy được thằng con trai anh – thằng quân đang ngồi nơi bậc thềm nhà, tay đang cầm cái que nghịch thóc. Nó như cũng phát hiện ra anh, mắt vội sáng lên miệng như muốn hô lên gọi bố. Nhưng ngay khi thằng Quân nhổm dậy thì chính nó chợt khựng người lại, tay nó đưa lên miệng ra dấu cho Trung yên lặng. Anh dựng chân chống xe rồi tiến lại gần con khẽ hỏi:

 

  • Ông sao rồi.

 

  • Ông đang trong nhà bố ạ. Bà bảo đêm qua ông yếu lắm. Bà tưởng ông sẽ….đi…là chết ấy bố. Thế nhưng sáng nay ông lại tỉnh táo lại. Nhưng con nghe bác sĩ bảo cái gì mà hồi quang phản chiếu con nghe không hiểu. Lúc sáng mẹ nấu cháo gà ông còn ăn được hết bát cơ. Ông thế là khỏe lại rồi bố nhỉ.

 

Trung nghe con nói mà lặng người. Tay anh vỗ nhẹ vào đầu con rồi đi vào nhà. Nhìn hướng phòng bố mẹ, Trung thấy được bên cái giường mé trái Mai đang đứng đó – có lẽ nàng vừa đứng dậy khi thấy anh về. Ánh mắt Mai như hơi vui khi thấy Trung. Ấy vậy mà anh lại cảm thấy như mình có lỗi. Trung tiến lại hỏi khẽ:

 

  • Bố thế nào em.

 

  • Anh vào đi. Bố chưa ngủ đâu. Có lẽ….bố đợi anh đấy.

 

Trung nhìn Mai, không nói gì nữa mà đi vào trong. Anh nhìn thấy cái dáng gầy guộc héo hon của mẹ đang ngồi cạnh giường. Còn trên chiếc giường là bố anh. Vẫn gầy như mọi khi nhưng bố hôm nay trông không mệt mỏi như mấy lần anh về mà mặt mũi trông thật tỉnh táo, nhẹ nhõm. Trung lại như đứa con nhỏ xa nhà vội nhào vào lòng cha mẹ.

 

  • Bố…mẹ…con về đây rồi.

 

Mẹ nghe tiếng Trung thì quay qua, mừng rỡ đứng dậy đón anh. Trung vội nhào vào ngồi cạnh giường chỗ mẹ vừa ngồi. Một tay anh vẫn nắm tay mẹ, tay kia tìm tới bàn tay gầy guộc của bố mà nắm lấy. Trung thấy bố nhìn mình, những ngón tay gầy guộc bấu vào tay anh.

 

  • Bố còn tưởng không được thấy anh đấy.

 

Bố cười, khuôn miệng hom hem dù còn chưa tới 60 tuổi. Giọng ông phều phào vẫn còn mệt lắm. Xót quá.

 

  • Con đi công tác nên về muộn.

 

  • Bố biết. Làm trai chí ở bốn phương thế là đúng. Nếu có việc thì cứ đi, bố nhìn anh thế này là vui rồi. Nhưng bố….đi lúc nào không hay đâu. Hè này anh để thằng Quân với bố lâu lâu nhé.

 

  • Con ở với ông cả hè này luôn.

 

Trung chưa kịp trả lời thì từ sau anh tiếng thằng Quân đã gào lên. Trung quay lại, Mai từ lúc nào đã đứng sau anh, bên cạnh là thằng con anh. Tiếng bố cười làm Trung quay lại.

 

  • Được…được….đợi ông khỏe ông sẽ làm diều đưa cháu đi thả ở ngoài đồng nhé.

 

  • Thế thì ông phải ăn nhiều vào. Cháo gà mẹ cháu nấu ông phải ăn hết đi nhé.

 

  • Sư bố anh….nãy bà bảo anh vừa ăn hết cái má đùi rồi có để phần ông đâu.

 

  • Ông này….

 

Tiếng ông trêu cháu, tiếng mẹ trách bố, tiếng thằng cháu cười vang. Mọi thứ trong gia đình như chưa hề có sự khổ đau vương vấn mà chỉ ngập tràn sự hạnh phúc đoàn viên. Nhưng điều đó Trung biết chỉ là tạm thời và không biết lúc nào sẽ không còn nữa.

 

Sau giây phút cả gia đình quây quần, bố cười nhiều nên có vẻ hơi mệt. Mẹ vì thế đuổi cả nhà Trung ra ngoài. Thằng Quân vừa ra khỏi phòng ông bà thế nào nhìn bố mẹ rồi cười cười chạy tuốt ra ngoài. Tiên sư cha thằng con, nó tính ranh ma chuyện gì đây. Anh vốn còn đang tính có nó ở đây nói chuyện với Mai cho đỡ ngại. Vì cũng lâu rồi anh không gặp Mai. Và vì cả chuyện tối qua, có lẽ cũng nên giải thích với Mai nhưng mà thật khó.

 

Nhưng lúc này, tiếng trẻ con oe oe khóc làm Trung giật mình. Anh nhìn xuống giường cạnh đó và thấy một đứa bé đang gào mồm lên. Phút giây sửng sốt rồi Trung nhìn thấy Mai sà xuống ôm lấy con.

 

  • Mẹ đây mẹ đây….cục cưng của mẹ đã dậy rồi…mẹ đây….

 

Và như một lẽ tự nhiên Mai vạch áo ra, chệch cái áo ngực xuống rồi lôi bầu vú ra để con bú. Đứa bé như cũng biết mẹ đang làm gì mà há cái mỏ nho nhỏ ra đớp đớp tìm ti mẹ. Trong phút giây này Trung như không hề nghĩ tới đứa bé là kết quả của Mai và….thằng khốn kia. Anh chỉ nhìn cái hình ảnh Mai cho con bú với sự yêu thương trìu mến. Như xưa kia…như lúc nàng nựng thằng Quân trên tay….tất cả vẫn như xưa như chưa hề thay đổi.

 

Lúc này, từ trong buồng mẹ đi ra. Mẹ anh cũng nhìn thấy Mai đang cho con bú, rồi bà nhìn qua anh. Trung thế nào hơi chột dạ. Anh vội đánh lạc hướng.

 

  • Bố ngủ rồi hả mẹ.

 

  • Ông ý ngủ rồi. Vẫn phải cho uống thuốc giảm đau, trong đó có cả an thần nữa.

 

  • Vậy…tình hình của bố thật sự là sao?

 

Dù Trung cũng mang máng đoán được nhưng anh như kẻ sắp đuối nước vẫn cố tìm một cái phao để bám vào. Nhưng mẹ anh không đưa Trung phao được. Bà chỉ khẽ lắc đầu rồi đi ra cạnh giường và ngồi xuống. Mẹ anh nhìn đứa bé đang bấu chặt cả tay và miệng vào ti mẹ rồi chợt thở dài rồi nhìn Trung.

 

  • Thế hai đứa….bây giờ là thế nào?

 

Câu hỏi của mẹ quá đột ngột. Trung dù từ lâu lắm rồi luôn chuẩn bị có lúc mẹ sẽ hỏi nhưng khi nghe câu hỏi của bà thì họng anh vẫn cứng lại. Anh liếc nhanh Mai thấy nàng cũng đang nhìn lại mình. Trong cái khoảnh khắc đó mọi suy nghĩ và quyết định vụt qua thật nhanh. Trung hỏi ngược lại mẹ để kéo dài thời gian.

 

  • Là sao hả mẹ? Mẹ hỏi gì con không hiểu?

 

Bà mẹ Trung nghe con hỏi thì lại thở dài. Bà nhìn Trung rồi nhìn Mai, nhìn cả đứa bé.

 

  • Là còn sao nữa….hai đứa có chuyện gì có phải không? Giờ không có bố mày ở đây, chúng mày nói thật cho mẹ xem nào.

 

  • Chúng con có chuyện gì đâu?

 

  • Có thật không? Chứ không phải hai đứa…..ly hôn rồi à.

 

Nghe mẹ nói tới đây lòng Trung lộp bộp. Chả nhẽ mẹ đã biết rồi. Nhưng đâu có lý đó, anh và Mai chắc chưa ai nói cả. Dù thế nào cũng không thể khai được. Trung nói cứng.

 

  • Ly hôn là thế nào? Mẹ nghe ai nói linh tinh thế.

 

Mẹ Trung nghe con giai nói chắc nịch như thế thì cũng hơi ngạc nhiên. Nhưng bà cũng đâu phải trẻ con mà dễ nói dối. Mẹ anh nhìn ra phía ngoài cửa rồi nói:

 

  • Chả ai nói. Nhưng sao thằng Quân lại ở với anh trong khi đứa bé lại ở với mẹ nó. Chắc chắn phải có chuyện gì nên hai đứa mới tách ra như thế. Hồi đầu năm có con trai nhà bác Báu có việc lên Hà Nội định đi qua nhà anh chị chơi mà nó bảo nhà khóa cửa kín mít. Trước thềm nhà còn phủ cả rêu. Hỏi hàng xóm thì người ta bảo nhà này vợ chồng lâu lắm không thấy về rồi. Họ bảo chắc ly hôn rồi thấy nhiều lần cãi nhau to lắm.

 

Trung bật cười dù rằng mẹ anh nói rõ ràng một phần là sự thật. Anh nhìn qua Mai thấy nàng như cũng hơi cười.

 

  • Mẹ này, ai mà nói chúng con cãi nhau. Rõ là vớ vẩn. Chúng con…..đúng là có chút vấn đề. Là do con….cứ muốn chuyển việc làm ở xí nghiệp chứ không làm ở sở nữa. Nhưng vợ con không muốn nên chúng con bất đồng chút ý kiến thôi. Con sau này làm xa nên không thể về nhà được. Mai thì có thai nên về nhà bố mẹ vợ con chứ có gì đâu.

 

  • Thế còn thằng Quân? Sao nó ở với anh mà không ở cùng cái Mai?

 

  • À….cái đó.

 

Tới cái đoạn này thì Trung bí rồi. Anh đang ấp úng chưa nghĩ ra lý do gì thì tiếng Mai chợt cất lên thay anh.

 

  • Là do con….. con trước giờ cứ hay muốn thằng Quân được thế này thế nọ….trong khi điều kiện kinh tế chúng con….mẹ biết đấy lương cũng trung bình thôi. Con toàn lấy tiền bố con cho để mua sắm rồi cho thằng Quân học trung tâm tiếng Anh đắt tiền. Anh Trung không thích…..chúng con có cãi nhau. Sau anh đem con theo để nó học trường gần chỗ anh ý làm. Vừa không dùng đến tiền của bố con nữa mà cũng để tiết kiệm cho đứa bé chứ không có gì đâu.

 

Thật là một pha cứu thua ngoạn mục của Mai. Trung nghe nàng nói mà thầm thở phào một tiếng. Mẹ anh nghe con dâu nói rõ lý do ra xong thì nhìn cả hai vợ chồng như thể đong đếm trong đó có bao nhiêu sự thật. Rồi bà nhìn Trung hỏi.

 

  • Cái Mai nói thế có thật không?

 

  • Thật. Rõ là thế mẹ còn muốn thế nào nữa. Chả nhẽ chúng con bỏ nhau Mai còn về đây làm gì. Lại còn đem con về cho ông bà nữa.

 

Tới đây, mẹ Trung nghe xong thì khuôn mặt còn đang cau có chợt giãn ra. Bà cười.

 

  • Ôi được thế thì tốt. Chúng mày làm mẹ lo quá. Từ đợt tết cái Mai không về mẹ mất mấy đêm không ngủ. Cả bố mày nữa, ho liên hồi. Mẹ nói chúng mày nghe nhé người đời nhiều người ác khẩu lắm. Họ thấy vợ chồng hai đứa không về là đồn đoán khắp làng đấy.

 

  • Họ đồn gì hả mẹ?

 

  • Thì đồn chúng mày bỏ nhau. Rồi đồn….cái Mai….đứa bé không phải con mày.

 

  • Vớ vẩn. Thằng nào đấy con đập chết.

 

  • Thôi, thằng nào biết để làm gì. Kệ người ta. Chúng mày nói thế là mẹ nhẹ nhõm rồi. Ôi cháu tôi bú no nhổ ti mẹ rồi à. Ra đây với bà nào. Ôi thằng cháu nội….mãi từ đêm qua tới giờ tôi mới được bế đây.

 

Bà mẹ Trung vậy mà cứ líu lo nựng thằng cháu giờ đây đang mở to mắt đầy ngạc nhiên nhìn người bà nội mà nó chưa bao giờ biết. Nơi phía sau Trung nhìn qua chỗ Mai thấy nàng cũng đang nhìn mình. Những cảm xúc khó cắt nghĩa.

 

Rồi bên ngoài cổng bỗng vang lên tiếng người gọi. Bà mẹ Trung bước ra, anh cũng đi tới cửa nhìn ra ngoài.

 

  • Bà Sáu, ông thế nào rồi. Sao thằng nhà tôi bảo ông…. Viện trả về rồi.

 

  • Cũng không biết thế nào. Sáng nay ông ý lại tỉnh táo ăn hết bát cháo.

 

  • Ôi thế thì phước đức quá. Tôi và bà Quy sang đây thăm ông.

 

  • Vâng, hai bác vào nhà đi. Mở rộng cổng ra, tay em đang vướng thằng bé.

 

  • Ơ, thằng này là…. Đứa thứ hai của thằng Trung à. Từ lúc sinh nó chưa về đây đúng không.

 

  • Vâng, đợt tết nó ốm nên mẹ nó không đưa về được.

 

  • Ôi để tôi xem nào. Trộm vía….trông bụ bẫm quá. Mà nó có nét giống ông Sáu, có nét giống cả bố nó nữa này.

 

  • Tôi thì thấy nhác giống thằng Trung nhiều hơn.

 

Tiếng mấy bà ngoài cổng vọng vào Trung làm sao không nghe thấy. Chợt bên cạnh anh tiếng Mai khẽ vang lên.

 

  • Anh có thấy….nó giống chút nào không?

 

Mai nói, trong giọng của nàng như hơi run rẩy, chờ mong. Trung không trả lời. Chính anh cũng mông lung. Tay anh vòng qua ôm khẽ lấy bờ vai Mai. Vai nàng như khẽ run lên, tay anh kéo Mai áp vào mình. Cái cảm giác cơ thể Mai khẽ tựa vào thật khó tả, đã lâu lắm rồi. Bên ngoài mấy bà hàng xóm cùng mẹ Trung cũng đi vào. Tay anh phải buông Mai ra, cả hai lại chào hỏi mấy bà hàng xóm, rồi Mai đi pha trà đón khách. Trung nhìn cái khung cảnh trước mắt mà chợt thấy xốn xang. Giá như…. Cái khung cảnh này không chỉ tạm thời như thế. Dường như sâu trong lòng anh vẫn có chút nuối tiếc về Mai, về chính cuộc hôn nhân của mình.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.