Chương 9



Taxi đưa Tâm về tới cổng. Nó vừa xuống xe, chưa kịp đi vào thì cổng mở ra. Cô Thủy đi ra trên tay như là bọc rác. Thấy nó cô chỉ hơi cười nhưng không có sự chờ mong. Thậm chí Tâm có thể thấy thần thái của cô có đôi chút mệt mỏi. Bịch rác được đặt cạnh vệ đường, đợi xe taxi vút đi Tâm vội tiến lại gần Thủy.

 

  • Cô Thủy….cô mệt à.

 

Thủy nghe Tâm hỏi thăm thì cười khẽ lắc đầu.

 

  • Không….à mà có. Cô hơi đau đầu….người mỏi mệt chút thôi.

 

  • Chắc do gió. Khu này nhiều gió quá cô nhỉ. Hay để cháu….đánh gió giúp cô.

 

Tâm cũng thật bụng định giúp Thủy. Nhưng đáp lại tấm chân tình của nó là cái liếc cùng nụ cười đẩy ẩn ý của cô. Cô nguẩy mông rồi đi vào. Dường như Thủy hiểu nhầm ý của nó. Mà cũng phải thôi, lần nào Tâm gần Thủy thì cả hai toàn dính chặt vào nhau chứ mấy khi làm chuyện gì bình thường đâu. Tâm bật cười vì ý tốt của mình bị hiểu nhầm. Nó vội bước theo Thủy, nói với theo cô.

 

  • Cháu bảo thật mà. Cô mà mỏi người cháu biết đánh gió thật.

 

Thủy nghe Tâm nói thì dừng lại. Nhưng nàng có vẻ vẫn chưa tin lời nó nói mà cốc nhẹ vào đầu nó một cái.

 

  • Ai mà tin cháu cho được. Đánh gió…xong rồi đánh gì nữa chả biết.

 

Tâm thấy vậy thì cũng toe miệng cười.

 

  • Thì cô muốn gì…cháu đều phục vụ cả. Miễn là cô thấy thoải mái không còn mệt nữa.
  • Có mà cô mệt hết hơi luôn thì có. Nhưng mà giờ cô mệt không phải vì gió máy đâu. Là vì hai cái đứa kia kìa…..chúng nó lại cãi nhau rồi.

 

Cô Thủy nói tới đây thì Tâm mới nhìn vào trong nhà. Nó quay qua hỏi Thủy.

 

  • Anh Công và chị Thanh cãi nhau?

 

  • Còn ai trong nhà này nữa. Vẫn chuyện đứa con rồi thằng Công đi Nhật.

 

Tâm chỉ nghe được tới đây thôi, chân nó rảo nhanh vào trong nhà. Nó leo nhanh lên gác, chưa hết cầu thang nó đã nghe thấy ai đó to tiếng vọng ra. Vừa tới cửa phòng chị Thanh, không cần lắng tai nghe thì Tâm cũng nghe rõ tiếng từ bên trong vì cùng lúc này cửa mở, rồi tiếng chị Thanh vang lên đầy giận dữ.

 

  • Thế thì anh đi luôn đi không cần về nữa đâu. Đi với con nào của anh ý.

 

  • Cô không phải thách.

 

  • Tôi không thách. Mà là anh đã dám rồi ý.

 

  • Cô đừng nói linh tinh.

 

  • Hừ….linh tinh….ai linh tinh người đó biết. Tôi cũng chẳng thèm quan tâm đâu. Nhưng mà tuổi xuân của tôi….tôi không muốn cứ phí hoài như thế….không muốn cứ thế mà vứt bỏ mọi thứ bao lâu mình cố gắng….tôi đã vì anh như thế….tôi chỉ muốn có đứa con mà cũng khó lắm sao….chỉ cố thêm một lần nữa.

 

  • Tôi đã bảo với cô….không được….bao nhiêu lần cố rồi có được đâu. Tôi mệt mỏi lắm rồi.

 

  • Thế anh muốn sao….rồi tôi với anh cứ vậy có phải không? Anh đợi khi ở Nhật sẽ gửi giấy ly hôn về cho tôi có đúng không?

 

  • Cô….cô nói vớ vẩn gì thế.

 

  • Còn không đúng. Nếu người ta còn yêu nhau…còn lòng tin thì người ta sẽ cố gắng. Còn anh đừng đổ tại nguyên nhân nào đó….hay là tại tôi. Vì mẹ tôi vẫn bình thường…dì tôi cũng thế. Tôi cũng chỉ kinh nguyệt không đều thôi nhưng tôi biết tôi ổn. Còn anh….

 

  • Tôi thì sao? ( Công gầm giọng lên )

 

  • Tôi chả biết. Nhưng nhìn Tâm ý. Nó….nó có đến mấy đứa con liền. Anh nếu bình thường thì….

 

  • Cô im đi. ừ cô bình thường….cô đi kiếm đứa nào xem có thụ tinh được không…. Hay là cô kiếm luôn thằng….

 

  • Thằng nào?

 

  • Thằng….thằng nào thì thằng.

 

  • Tôi biết anh nói thằng nào? Hừ….anh cũng ghen cơ đấy. Tôi đi chơi cả tối với Tâm đấy thì sao?

 

  • Cô thừa nhận rồi đấy nhé.

 

  • Thì đã sao. Tôi đi chơi với em chồng có làm sao. Anh là chồng anh có đưa tôi đi chơi không? Hay là anh còn mải mê vào cái điện thoại rồi nhắn tin chát chít với ai kia.

 

  • Im đi, cô chả biết cái gì.

 

  • Tôi chả biết à? Tôi biết hết đấy. Tôi nói lần cuối với anh nhé. Nếu anh muốn thì anh cứ buông tôi cũng không cản trở anh. Còn tôi…từ đầu đến cuối tôi vẫn cố hết sức để giữ cái gia đình nhỏ này. Anh phải biết là như thế.

 

Cửa mở toang ra, kèm theo đó là tiếng khóc òa lên của chị Thanh khi chị bước ra. Thấy Tâm trước cửa Thanh hơi khựng lại nhưng thật nhanh nàng lách qua nó rồi chạy xuống cầu thang. Tiếng khóc đầy nức nở lại vang lên đập vào tai Tâm làm nó buồn đau, thương xót, căm giận. Tâm định chạy theo Thanh nhưng thế nào nó lại xộc vào trong phòng. Bên trong Công đang ngồi bên thành giường đầu gục xuống ủ rũ. Thấy có người Công ngẩng đầu lên. Ra là thằng Tâm. Nhưng ngay khi Công định cố rặn ra nụ cười héo hắt với nó thì thằng Tâm đã phủ đầu Công bằng sự giận dữ của mình.

 

  • Tại sao anh lại đối xử với chị Thanh như thế.

 

Mọi bực tức từ nãy trong Công vốn cũng bị nín nhịn lại không thể phát tác với Thanh thì giờ nghe thằng em mình chất vấn lại bùng lên. Công nhìn em vặc.

 

  • Mày biết đéo gì. Câm mồm đi.

 

Thằng em thấy anh quát thì chợt cười khẩy nhìn anh.

 

  • Ừ em chả biết gì. Nhưng em biết sáng sớm hôm nay có hai người đèo nhau đi ăn sáng. Rồi đi café. Nắm tay nhau thân mật lắm. Có khi hôm nào đó em biết đâu lại nhìn thấy hai người dắt tay nhau vào nhà nghỉ cũng nên.

 

  • Mày…..

 

Công câm nín không nói được gì nữa. Anh ngỡ ngàng nhìn thằng em khi cái việc ngoại tình của anh với Thư đã bị phát hiện. Và dường như không chỉ thằng em anh, vợ của anh có lẽ cũng đã biết. Thấy Công im lặng, thằng Tâm biết anh cũng thừa nhận. nó vậy càng bực mình hơn. Tâm bước tới gần Công, nó cúi người rồi dùng hai tay bấu mạnh vào vai Công gầm gào.

 

  • Em nói có gì sai đâu. Đúng không? Anh quá đáng lắm. Anh đã có hạnh phúc mà bao người mong muốn. Có công việc tốt, có vợ đẹp hiền như thế mà chả biết giữ. Anh thích thú gì ở cái con đàn bà kia?

 

  • Mày chả hiểu gì đâu.

 

  • Em không hiểu hay anh không hiểu. Em chỉ biết là nếu em mà là anh em sẽ giữ rịt chị Thanh, ngày nào cũng yêu chị chứ không bao giờ để chị ý khóc. Chị ý có gì kém cái người con gái kia nào? Anh nói xem Thanh có gì không bằng cô gái đó?

 

Trước lý lẽ của Tâm, Công mấy lần muốn nói nhưng rồi lại thôi. Vì lời thằng Tâm chính Công cũng biết đó là đúng và không phản bác được. Chỉ là….đôi khi tình cảm khó thể so sánh như miếng thịt cân đường. Anh nhìn Tâm rồi lắc đầu.

 

  • Mày không phải là tao nên mày không hiểu được.

 

Thằng Tâm nghe anh ruột nói thì phì phò bực tức. Nó quyết làm ra lẽ để cho Thanh một sự công đạo.

 

  • Có lẽ thế. Nhưng giờ tóm lại anh muốn sao? Anh có ý định gì với cô gái kia hay đó chỉ là qua đường? Cô ta và anh sắp đi Nhật có phải không? Cả 1 năm trời hai người bên đó….anh định thế nào với chị Thanh? Anh nghĩ sau 1 năm thì trong mắt anh chị Thanh sẽ là cái gì của anh?

 

  • Tao…tao cũng không biết.

 

  • Anh….đồ vô dụng. Anh không phải thằng anh em từng biết.

 

Tâm thật điên tiết, nếu Công không phải anh nó thì Tâm đã tới thụi cho Công vài cái là ít. Nhưng rồi nó kìm lại, chỉ chửi Công một câu rồi quay đi. Tâm lao xuống lầu, nó muốn xem Thanh ở đâu thì chỉ thấy cô Thủy đang đứng ở cửa nhìn ra bên ngoài. Thấy nó xuống cô quay lại, Tâm vội hỏi:

 

  • Chị Thanh đâu hả cô?

 

  • Cô cũng chả biết. Cô chỉ biết nó ra cổng là rẽ phải. Cái nhà này….làm sao thế hả trời….

 

Tâm trước câu ca thán của cô Thủy cũng không biết trả lời thế nào. Nó nhìn về phía ngoài cổng rồi chợt vụt chạy. Nó muốn tìm Thanh, muốn ôm ấp vỗ về chị. Vì nó biết chị đang đau khổ. Và đó là cách duy nhất Tâm có thể làm cho Thanh lúc này.

 

Tâm cứ thế chạy mãi, trời tối đường vắng nhưng nó chả thấy Thanh đâu. Phía trước là một khoảng tối om khi đèn đường vốn chỉ được bật lên cách quãng và càng không thể chiếu tới cái vùng toàn cỏ dại và đất đá lô nhô đằng trước. Tâm ngừng bước, nó đang nghĩ tới có lẽ Thanh không đi hướng này. Bước chân ngập ngừng định quay lại thì tiếng Thanh chợt vang lên.

 

  • Chị ở đây cơ mà.

 

Tâm dõi theo tiếng Thanh, rõ ràng phát ra từ đằng trước. Nó định thần nhìn vào cái khoảng tối tăm phía trước rồi dần đi lại. Mọi thứ mờ mịt tới khi Tâm gần hơn và mắt nó dần quen với bóng tối. Nơi đống gạch đá rồi rác thải đủ thứ người ta vứt trộm nơi đây nó vậy mà thấy Thanh mờ mờ ở đó. Chị vậy mà đang ngồi trên một cái ghế tràng kỷ được vứt đi. Quá nửa chiếc ghế đang được một đống cây bụi che lấp. Có lẽ vì thế, và cả tối nữa nên Tâm không nhìn thấy chị. Tâm nhìn Thanh, thế nào nó chợt nảy ra trong đầu ý trêu chị.

 

  • Chị ở đây định dọa ma em có đúng không?

 

  • Chị đang sợ chết khiếp rồi đây này ở đấy mà dọa.

 

Tâm nghe Thanh nói thì bật cười tiến lại. Cái tràng kỷ Thanh ngồi bị đám cây che khuất. Tay Tâm gạt cây ra không được thì dùng sức giằng rồi kéo, bứt đám cây bụi ra khỏi phạm vi ghế để chính mình đặt mông xuống. Tiếng Thanh chợt khúc khích cười bên cạnh Tâm.

 

  • Người ta bảo mấy chỗ này ma nó hay trú trong mấy đám cây ý.

 

Tâm liếc qua nhìn Thanh, thấy chị trêu thì nó cũng bày trò trêu lại chị.

 

  • Thẩn nào người em thấy hơi lành lạnh….như có cái gì đang ngấm vào trong ý. Lạnh quá Thanh ơi….cho em ôm chị cho đỡ lạnh.

 

Tâm nói rồi nhích lại, tay nó vòng muốn ôm Thanh. Ngay lập tức tay Thanh đưa ra đẩy Tâm ra kèm theo tiếng cười khúc khích của chị.

 

  • Ui xê ra…..cái đồ toàn mùi hôi như em ma nó cũng sợ ý.

 

Tâm thấy Thanh cười thì cũng cười. Tay nó thôi không làm trò ôm chị nữa mà chỉ ngồi sát bên, nhìn Thanh chợt hỏi.

 

  • Sợ ma thì chị ngồi đây làm gì.

 

  • Chán đời….nên mới định ngồi thử ở đây xem có ma không.

 

  • Nhỡ có ma thì sao?

 

  • Thì….thì có em rồi còn gì.

 

Nghe Thanh trả lời, trong lòng Tâm nảy lên chút tình ý. Tay nó lại vòng ôm lấy Thanh. Lần này Thanh không đẩy Tâm ra nữa mà mặc cho tay nó ôm lấy vai mình. Phía bên của Tâm cảm nhận rõ người Thanh dần tựa vào nó. Rồi mái đầu chị với mùi thơm nhẹ nhẹ bay thoảng vào mũi Tâm khi chị tựa đầu vào nó. Tâm quay sang hôn nhẹ lên tóc Thanh, thì thào bên mùi thơm của chị.

 

  • Em thương chị.

 

Thanh ngước mặt nhìn Tâm khi nghe lời nó nói. Tâm nhìn Thanh, hôn nhẹ lên trán chị rồi thầm thì lần nữa.

 

  • Em thương chị lắm Thanh ạ.

 

Lần đầu, lời của Tâm có lẽ chưa thể khiến những cảm xúc trong Thanh thật sự biến đổi. Nhưng khi lần thứ hai lời thương của nó được thốt ra Tâm thấy trên đôi mắt Thanh sự bi thương hiện rõ. Trên đôi mắt chị Tâm như thấy một màng nước lỏng. Và rồi Thanh chợt gục đầu vào vai nó, tiếng khóc òa lại vang lên. Tâm lặng yên để Thanh khóc, tay nó nhẹ xoa sau lưng chị. Nhưng Thanh thì chả yên được. Tay Thanh chợt đánh vào người Tâm. Ban đầu là một tay, sau là cả hai tay đánh rồi cấu vào người nó. Tâm nhăn nhó, nó dù biết Thanh đây là đang xả bực tức với anh Công nhưng chị cấu rõ là đau thật. Nhưng nó vẫn cố chịu, chỉ có bàn tay siết chặt lấy Thanh hơn, xoa lên lưng Thanh nhanh hơn nữa. Và rồi Thanh cũng dừng lại. Tiếng nấc nghẹn vẫn còn, tiếng sụt sịt vẫn còn chưa dứt nhưng Thanh dần ngẩng ra nhìn Tâm. Nó nhìn chị, rồi mặt chợt nhăn nhó như muốn khóc. Thanh nhìn Tâm, ban đầu là sự thoáng ngạc nhiên. Sau chị chợt cười, trong khi mặt vẫn lấm lem nước mắt.

 

  • Có đau không!

 

  • Chị cởi áo em ra xem có bao nhiêu vết thương. Chị đánh thật là bạo lực.

 

  • Phì…..thế sao không giữ tay chị lại còn kêu cái gì.

 

  • Em không muốn….em muốn chị có thể xả bớt trong lòng ra….như thế chị mới thoải mái.

 

Nghe Tâm nói Thanh chợt lặng yên. Tay chị dần ôm lấy má nó. Và mặt chị chợt rướn qua, bờ môi hồng chạm vào môi nó. Môi Tâm cũng khẽ động mớm vào môi chị, hai bờ môi dính vào nhau. Như một phản ứng hóa học xảy ra khi lưỡi Tâm cảm nhận được vị ngọt từ bờ môi Thanh, cảm nhận được sự ngất ngây thèm muốn do bờ môi Thanh mang lại…. tay Tâm tìm tới gáy Thanh giữ chặt. Và rồi nó hôn nàng, gắn thật chặt miệng mình phủ kín lấy miệng Thanh. Nụ hôn thật sâu và không thể phản kháng. Thanh cũng không phản đối, nàng thè lưỡi qua tìm lưỡi Tâm. Hai cái lưỡi quấn quít nhau rồi xoắn vào nhau. Hai cơ thể cũng vậy, ôm chặt lấy nhau không rời.

 

Những hơi thở gấp gáp, ánh nhìn của Tâm đầy lửa nóng nhìn Thanh.

 

  • Vào Đà Nẵng với em Thanh nhé.

 

Tâm cũng không biết xuất phát từ đâu, nhưng dường như đây là điều nó muốn. Thanh tròn mắt ngạc nhiên nhìn Tâm rồi thì thầm.

 

  • Em muốn thế….thật à?

 

  • Vâng….em muốn Thanh vào đó cùng em….để em có thể thương Thanh….để em bù đắp cho Thanh.

 

Trên đôi mắt vẫn đang ướt nhòe nước mắt của Thanh chợt cười lên khi nghe Tâm nói. Tay nàng chợt tìm má nó bấu nhẹ trong khi hàm răng trắng chợt nhe ra cắn nhẹ lên môi Tâm.

 

  • Chị không phải là thú cưng để em chăm nom như thế.

 

  • Nhưng em muốn…..

 

Bờ môi Thanh lại dán vào môi Tâm không cho nó nói tiếp. Mắt chị lại nhìn nó cười. Thanh nói qua kẽ môi hầu như vẫn dính chặt vào miệng Tâm.

 

  • Thứ chị muốn thì chỉ là của riêng chị mà thôi. Là chồng chị…thì là của riêng chị….là người đàn ông của chị thì chỉ được địt chị mà thôi.

 

Tâm nhìn Thanh, nó đã hiểu điều chị nói. Tâm cười nhìn Thanh ái ngại.

 

  • Em xin lỗi.

 

  • Có gì mà phải xin lỗi. Em không làm gì sai cả. Em có lựa chọn của mình còn lúc đó chị đã chọn anh Công làm chồng. Trên lý thuyết, cả hai ta đều có những sự lựa chọn hợp lý.

 

  • Vậy bây giờ…thì sao?

 

  • Chị…cũng không biết. Tới đâu thì tới. Nhưng nếu anh Công không là người từ bỏ trước thì chị….kệ.

 

  • Chị sẽ khổ đấy.

 

  • Chị biết.

 

  • Chị vẫn còn yêu anh Công đúng không?

 

  • Chả biết được….đôi lúc chị cũng không cắt nghĩa được tình yêu là gì. Vì chị với em….

 

Thanh chỉ dừng đến vậy, nàng nhìn Tâm cười. Tâm cũng cười nhưng trong ánh mắt nó nhìn Thanh thêm say đắm. Chị dường như cũng hiểu cái nhìn của nó, hơi thở Thanh dường như nặng nề hơn. Nhưng rồi chị chợt bứt khỏi Tâm và đứng dậy.

 

  • Về thôi.

 

  • Về? Bây giờ hả chị?

 

  • Thế em muốn sao? Muốn chị ở ngoài này đợi ma chắc.

 

  • Hì…không phải. ý em là….em tưởng chị đang giận anh Công thì chị phải đi chơi thật khuya rồi mới về cho bõ ghét.

 

  • Chị cũng muốn lắm. Lâu lắm rồi chị không được đi chơi. Nhưng mà….càng những lúc như thế này chị thế nào càng không muốn cách xa anh Công. Dù rằng nhìn thấy anh ấy chị sẽ rất là ghét….nhưng dường như chị vẫn muốn níu giữ anh ấy. Có lẽ….

 

Thanh thì thào rồi lững thững đi. Tâm đi sau chị rồi dần đi ngang. Tay nó vòng ôm vai Thanh. Thanh ngước sang nhìn Tâm rồi mắt chợt lấp lánh cười. Tay chị cũng vòng ôm lấy nó. Mới nửa năm không gặp, dường như Thanh đã trưởng thành hơn thì phải. Có lẽ trước kia chị đã say nắng nó. Nhưng dường như tình yêu của chị vẫn dành cho anh Công.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.