Tùng chạy một mạch, ra đến ngoài cách xa cửa hàng may của cô Nhung nó mới dừng lại để thở. Sợ ghê, mà không sợ sao cho được cái nhà cô Hoa. Nó cũng chả tiếp xúc cô Hoa mấy nhưng mà là mẹ con Hạnh thì sao mà chả sợ cho được. Hai mẹ con giống tính nhau đều ghê gớm cả, nên tránh thì hơn. Với lại lúc trưa nay nó vừa trót nhìn thấy mông con Hạnh, dây dưa với cô Hoa nhỡ đâu con Hạnh mách mẹ có mà….. nghĩ tới đây Tùng tặc lưỡi, đôi chân thêm rảo bước nhanh hướng về nhà.
Tiếng thằng Mạnh mõ vang lên làm Tùng đang nghĩ vẩn vơ mới sực tỉnh. Thế nào nó đi nhầm đường, thay vì rẽ hướng nhà mình thì lại đi tiếp ra bãi đất. Có lẽ từ sâu trong thói quen của Tùng nó hay mặc định giờ này là đi đá bóng, thả diều. Cái tuổi của nó là thế, học xong thì chiều hay đi chơi. Và cũng nên như thế, đó là cách trẻ con vùng quê như nó giải trí lành mạnh, chứ không như trẻ con trên thành phố cắm đầu vào chơi điện tử với máy tính, tivi với bao chương trình không lành mạnh. Tùng nghe thằng Mạnh rủ thì nhìn vào sân, mắt nó hơi sáng lên khi nhìn về bên phía thằng Mạnh. 4 chấp 5. Phe thằng Mạnh có thằng Hòa trâu làm hậu vệ thì ngon rồi, giờ nó mà nhảy vào thì có mà thắng chắc. Nhưng rồi Tùng tặc lưỡi, bố nó vừa hôm rồi thấy nó bị 8 điểm toán đã vác roi ra dọa rồi. Nó mà học kém thì cứ liệu hồn, không chơi bời gì cả. Nên giờ mà đá xong với bọn này cũng không ổn, hết chiều như chơi. Rồi bố nó về thấy chưa làm bài tập thì có mà ốm đòn. Tùng nghĩ vậy rồi từ chối;
Tùng nghe thằng Huy cận nói về bố mà đầu to ra chả hiểu gì. Bố nó thì đèo cô nào. Nó nghe mà cũng không hiểu lắm. Nhưng chả cần hiểu, thằng Mạnh mõ thấy vậy lại giục.
Trước sự thúc giục của đám bạn, Tùng tặc lưỡi rồi chạy vào sân. Nó cũng biết đường cởi bớt cái áo len bên ngoài ra cho đỡ bẩn. Chứ bóng bánh vào bẩn áo len mẹ giặt mẹ lại mắng cho. Cứ thế, lũ trẻ hò hét rồi lao vào đuổi nhau, đuổi theo trái bóng. Nắng chiều của mùa xuân nhạt lắm, và bầu trời thật nhanh dần lờ mờ theo ánh mặt trời hiu hắt dần lúc 4h.
Tùng chạy hối hả, trên tay là cái áo len. Nó vốn đã định đá chút thôi nhưng thế nào càng đá càng hăng. Đến khi trời sậm sậm như sắp tối Tùng mới nhận ra thì đã muộn. Tầm này cũng phải 5h rồi. Mùa xuân mặt trời lặn chậm hơn nhưng cũng chỉ 5 rưỡi là trời tối. Bố nó chả biết đã về nhà chưa. Tùng cứ thế chạy thục mạng, cuối cùng cũng về tới cổng nhà. Nó lao qua cổng rồi chợt stop lại, đi chậm khẽ khàng dù miệng còn thở hồng hộc. Tới gần cửa, nó nhìn vào bên trong thì vẫn thấy nhà tôi tối, cũng không giống bố nó có nhà. Cắn nhẹ răng Tùng đi vào. Uồi, bố nó chưa về thật. May vãi. Nhưng mà mắt Tùng không thấy bố, nó lại thấy mẹ. Mẹ đang nằm ở bên giường bên trái cạnh trường kỷ chứ không vào trong phòng. Mà mấy khi nó thấy mẹ nằm đâu. Tùng thấy lạ đi lại gần, nó chợt thấy mẹ mở mắt.
Tùng nghe mẹ nói thì vâng vâng dạ dạ. Nó định đi qua bên cái giường bên phải để lấy sách vở học nhưng thế nào lại dừng lại. Tùng nhìn qua chỗ mẹ nằm chợt hỏi:
Mẹ nghe Tùng hỏi thì lắc đầu.
Ra là thế, chắc do mẹ làm từ sáng nên mới vậy. Tùng đi ra giở sách định lấy sách làm bài. Phải làm toán, làm giáo dục công dân và học thuộc sử. Tùng nghĩ thế nào hướng qua chỗ mẹ nói:
Mẹ có chút im lặng rồi trả lời.
Tùng nghe mẹ nghi ngờ thì bĩu môi.
Mẹ mắng, nhưng Tùng như thấy mẹ như có cả cười nữa. Nó cũng cười rồi vác sách ra bếp trông nồi cám, mồm bắt đầu ê a bài lịch sử.
Sầm sập tối, tiếng xe đạp nhẹ dừng nơi cổng, là chị Xuyến về. Tùng nhổm đít dậy đi ra phía cổng mở cho chị, nhưng mặt lại câng câng lên trông phát ghét.
Xuyến quát rồi thúc xe vào như để thằng em lui ra. Thằng Tùng bị chị mắng thì chả thấy bực tức gì. Trái lại mặt nó nhăn nhở cười nhơn nhơn đi cạnh chị.
Nghe thằng em vòi thế chị nó quay sang trừng mắt.
Mặt thằng Tùng ra điều nó phải vì chị mà cố ăn đấy. Xuyến thừa biết thằng em, mặt cô bĩu môi với nó một cái rồi nhìn vào trong nhà.
Cái thằng nhanh mồm, Tùng vốn chỉ nói nhắc lại câu của thằng Huy cận ban nãy. Thế mà từ trong nhà tiếng mẹ đã vang ra.
Chả hiểu gì, thằng Tùng bỏ bẵng luôn chị nó với túi nhót mà đi vào. Nó tới chỗ mẹ, chưa kịp hỏi thì mẹ đã đập đập tay ra hiệu cho nó ngồi xuống cạnh mẹ.
Ái chà, chả hiểu sao Tùng nghe đâu mùi thuốc súng. Cái giọng mẹ tra khảo thế này là không ổn đâu. Bỏ mẹ, nó nói linh tinh về bố mẹ gây nhau dễ lại lan qua nó. Tùng vội hắng giọng trả lời.
Tùng nói xong, nó nghe thấy tiếng mẹ thở phì ra. Trời tôi tối nhưng Tùng vẫn thấy vẻ mặt không vui của mẹ. Đúng là ngứa mồm mà. Nó vội chuyển chủ đề để mẹ không nghĩ nữa.
Mẹ sẵng giọng, nhưng Tùng chả sợ sệt như mọi khi vì đối tượng mẹ bực đâu phải nó. Nó dịch mông sát mẹ hơn rồi bảo nhỏ.
Nghe thằng con ngọt nhạt, mẹ hơi ngẩng đầu lên nhìn nó. Rồi mẹ xổ toẹt luôn vào ý tốt của Tùng.
Một tiếng bật cười nghe thật rõ từ mẹ. Tùng thấy mẹ nhìn nó. Rồi mẹ co chân lên định đạp nó một cái. Thằng Tùng cũng nhanh cơ, cái mông nhích ngay qua né. Còn tay nó cũng không để yên mà giữ vào chân mẹ, miệng không quên gào mồm ăn vạ.
Tùng vênh mặt lên kể công, nhưng tay nó cũng dần xoa bóp chân cho mẹ. bàn chân mẹ vì làm nhiều nên chai chai. Nhất là phần gót như lên sừng vì khô, cợp thành một lớp. Những ngón tay thằng con cứ nhẹ nhàng bóp nơi gan bàn chân mẹ rồi xoa quanh những ngón chân. Nó thấy chân mẹ như duỗi ra hơn. Tùng biết mẹ thấy nó bóp không đau nên để nó bóp rồi. Hai tay cứ thế chủ động bóp khắp bàn chân trái rồi chuyển qua chân phải của mẹ. Qua gần mắt cá chân, da chân mẹ không dày cứng nữa mà dần mềm. Những ngón tay như cũng ưa thích cái sự mềm mại ấy mà chợt bóp dần lên cao phía bắp chân mẹ.
Tùng được mẹ đồng ý, hai tay nhích dần ống quần mẹ lên. Những ngón tay xoa khắp bắp chân tròn của mẹ. Trời tối mà nhà chả bật đèn, nhưng Tùng thừa biết bắp chân mẹ tròn lắm, lại còn trắng nữa. Giờ chạm vào nó còn biết thêm là da thịt nơi đó của mẹ còn rất mềm mại nữa.
Thằng Tùng rủ rỉ nói xấu chị. Nhưng chỉ kịp dứt lời xong thì chân nó ăn ngay cái dép từ ngoài ném vào.