Nhà thằng Tùng nghèo, đó là như nó vốn nghĩ vậy, mà cũng là thế thật. So với căn nhà hai tầng to rộng khang trang của bác nó phía trước thì căn nhà cấp 4 ba gian của nhà nó phía đằng sau trông lụp xụp hơn nhiều. Ngói phía trên nhiều miếng nứt ra chực vỡ mà bố nó không sửa, tường trước nhà cũng đã bạc một màu xanh do nắng và rêu ẩm. Đi vào bên trong nhà, đồ đạc cũng thật tuềnh toàng. Nhà nó đến tivi còn chả có. Thứ quý giá nhất trong nhà có lẽ chỉ là chiếc xe đạp chị Xuyến hay đi và cái máy khâu của mẹ.
Khi thằng Tùng bước vào nhà, như thường lệ tiếng máy khâu lại đều đều vang lên như mọi khi. Mẹ đang làm việc trên chiếc máy khâu Liên Xô đạp chân thời cũ. Tùng biết là thế vì như ở cửa hàng may của cô Nhung mà mẹ đang nhận đơn may hộ, máy may của cô chạy bằng điện hết rồi. Nhưng có thể làm sao, nhà nó chỉ có điều kiện đến thế. Và mẹ như vẫn chả thấy có gì không ổn cả, nhìn tay mẹ thoăn thoắt chỉnh vải theo nhịp mũi khâu, chân đều đều đạp thì máy đạp chân hay máy điện cũng chả khác gì.
Tùng như mọi khi cất cặp vào chỗ quy định. Xong rồi nó đi ra mâm cơm đang được úp bằng chiếc lồng bàn tre. Mở lồng bàn ra, mắt Tùng sáng lên khi nhìn thấy món thịt ba chỉ cháy cạnh bên đĩa rau bắp cải luộc.
Tùng như reo lên làm tiếng máy khâu của mẹ dừng lại. Mẹ quay qua nhìn nó cười rồi bảo.
Tùng nghe mẹ nói thì nhìn lại vào mâm cơm, thịt nhiều hơn hẳn. Nó thích chí, tay cầm bát đi xới cơm mà mồm vẫn hỏi mẹ.
Tùng nghe mẹ nói thì vẻ mặt đang tươi tỉnh có chút xị lại. Nó không nói năng gì nữa mà mang cơm ra bàn. Thịt cháy cạnh vị vẫn ngon như thế, chỉ là người ăn không còn thấy hào hứng như xưa.
Tiếng mẹ nó vang lên làm Tùng đang ăn cơm ngẩng đầu lên. Nó nhìn mẹ thế nào chợt nói.
Tiếng máy khâu ngay lập tức dừng lại khi mẹ nó nghe thằng Tùng nói.
Lời thằng Tùng nói làm mẹ nó nín thinh đôi chút nhìn nó. Nhưng rồi mẹ khẽ lắc đầu.
Tùng nghe mẹ nói thì không cho là thế. Nó bĩu môi trong khi miệng vẫn phồng đầy cơm bên trong.
Nghe thằng con bênh chị, khen chị làm mẹ nó bật cười. Mẹ lườm nó rồi bảo.
Bị mẹ mắng, Tùng cũng câm miệng lại mà tập trung tọng cơm. Nhưng trong bụng nó rõ là bất bình vì câu của mẹ. Vì bố nó rõ là như thế, không vào được đại học nhưng cứ ngày nào cũng ra rả bên tai bắt nó phải vào học đại học cho bằng được. Có gì ghê gớm. Tùng nghĩ về cái anh Minh xóm trên vào đại học rồi, mỗi lần về quê trông cũng oách ra dáng dân thành phố lắm. Nó cũng nghe nhiều về thành phố, cũng muốn lên đó. Chỉ có điều…..Tùng nhìn về mẹ, nó không nỡ xa mẹ, xa cái chốn quê này của nó. Chút ý nghĩ thoáng qua trong đầu óc vẫn còn non nớt, Tùng há to cái miệng ra rồi và nhanh bát cơm vào trong mồm.
Ăn cơm xong xuôi, theo thông lệ là Tùng dọn cơm rửa bát. Nhưng mà hôm nay nó lại chưa dọn. Vì trong nồi vẫn còn nhiều cơm, rau nó ăn cũng nhiều mà vẫn còn. Tùng nhìn mẹ đang mải miết làm, đợi mẹ xong một nhịp máy rồi hỏi:
Mẹ nó nghe Tùng hỏi thì cười có chút mệt mỏi.
Thằng con nghe mẹ hỏi thì bĩu môi.
Tùng nghe mẹ nói, nó nhìn qua đống vải bên cạnh rồi hỏi.
Mẹ nghe Tùng nói, vốn đang định may tiếp thì quay lại xùy cười.
Vậy là mẹ nó lại máy tiếp. Tùng cũng chưa dọn mà đợi mẹ. Rồi mẹ nó cũng may xong. Nhìn mẹ duỗi tay duỗi chân cho đỡ mỏi Tùng vội đứng dậy ra lấy bát mới.
Mẹ nói rồi cất đám vải vừa may vào túi rồi buộc lại. Thằng Tùng nhìn túi vải to đùng thì nhăn nhó.
Mẹ nói rồi đưa tay lên nhấc cái túi. Thằng Tùng nhìn cách mẹ kéo cái túi lên thì hiểu túi nặng đấy. Nó không nhìn nữa mà đi lại, bàn tay ngăn mẹ nhấc bọc vải lên.
Nghe thằng Tùng nói mẹ nó bỏ tay ra. Thằng trẻ con thấy vậy túm túi vải rồi gồng sức kéo bổng lên cao rồi đặt nó lên vai mình. Mẹ nó thấy thế thì vội kêu lên.
Nhưng thằng Tùng không đưa, nó để nguyên bọc vải trên vai mình.
Mẹ nghe thằng Tùng nói thì hơi chần chừ, nhưng rồi vội gạt phắt đi.
Thằng Tùng vừa vác bao vải nặng trên vai vừa cười đùa trêu mẹ. Rồi nó cứ thế vác bao vải đi phăm phăm như thể trên vai nó là cục bông to vậy. Nhưng chỉ thế thôi, đi qua cánh cổng, đi thêm được vài chục bước nữa là thằng con giời thở dốc mặt mày tái mét rồi đặt phịch bao vải xuống. Nặng quá, nó cố tỏ vẻ nhẹ nhàng để mẹ đỡ phải bê thôi. Chứ mẹ nó làm từ sáng đến giờ chưa ăn uống gì mà lại vác cái bọc này qua nhà cô Nhung thì sao chịu được. Tùng dù có đôi lúc ham chơi, vẫn còn trẻ con nhưng hoàn cảnh gia đình nó hiểu hết. Nó thương mẹ, thương chị một cách thầm kín, theo cách riêng của chính nó.
Cứ vậy, Tùng bê bao vải đi. Mệt thì lại phì phò thở rồi nghỉ. Rồi nó cũng vác được bao vải đến cửa hàng của cô Nhung. Mệt phờ…chim. Nhìn cái cửa hàng vừa bán vải vừa nhận may đo quần áo to nhất xã mà Tùng cảm thán. Sau này nó mà có cửa hàng to thế này nhỉ. Nghe đâu tiền thuê đã bằng tiền đủ để cả nhà nó sống rồi. Tùng nghĩ thế thôi rồi cũng vác bao vải đi vào. Mới tầm chiều cửa hàng có vẻ vắng hoe. Chả thấy cô Nhung đâu, người làm cũng không thấy. Chả nhẽ đặt bao vải ở đây rồi về? Không ổn. Phải tìm cô Nhung giao tận tay thế mới được. Nghĩ thế, Tùng để bao vải ở đó rồi lò dò đi vào bên trong. Cửa hàng giống như bao cửa hàng khác vốn là nhà được xây để ở nay tận dụng làm cửa hàng. Gian ngoài để cắt may thôi, các gian trong vẫn như thế. Tùng đi vào rồi gọi.
Chả thấy ma dại nào, Tùng cứ đi tiếp. Và rồi nó cũng nghe thấy tiếng người. Bước chân thằng bé không vì thế mà nhanh hơn, ngược lại chậm lại. Vì phía trước nó nghe thấy tiếng hai người, xầm xì nho nhỏ. Và rồi nó cũng thấy cô Nhung.
Thằng Tùng đứng đực ra khi nhìn vào những gì bên trong nó đang thấy. Cô Nhung đang bị ép chặt vào bên trong tường bởi ông Tín bí thư đảng ủy xã. Tùng biết cái ông này, đã mấy lần ông đến trường nó, còn phát biểu cơ. Nhưng giờ cái tay ông hay chém phầm phập khi phát biểu ở trường nó giờ lại đang sờ soạng vú cô Nhung. Cái áo của cô bị tốc lên từ lúc nào. Thằng Tùng có thể nhìn thấy vú cô. To, tròn và trắng thế. Thằng Tùng ngẩn ra, thế nào nó lại thấy nóng bừng người ra khi nhìn thấy bầu vú cô đang bị ông Tín sờ bóp. Rồi nhìn theo cái mặt ông Tín đang nham nhở dúi vào cổ cô Nhung, thằng Tùng vậy mà như cũng cảm thấy có chút gì rạo rực trong lòng. Mắt nó cũng nhìn thấy bàn tay còn lại của ông Tín đang sờ soạng bên dưới háng cô. Trong đầu trẻ con của nó nhớ tới cái bọn mất dạy ở trường hay nói tới cái….lồn. Dường như chỗ đó là chỗ lồn của cô. Ông Tín đang vục tay vào đó và như đang chà miết. Cô Nhung thì cứ đang giãy dụa, tay cố sức đẩy ông ra. Nhưng cô có vẻ yếu sức, không hề suy suyển gì ông Tín cho được.
Đúng lúc này, bên cạnh thằng Tùng như có người. Nó liếc sang và thấy cô Hoa mẹ con Hạnh. Cô cũng giống mẹ nó làm may vá giúp cô Nhung. Nhưng cô Hoa khác mẹ là nhân viên chính thức của cô Nhung. Còn mẹ thì chỉ khi nào cô Nhung có nhiều khách cần thêm người thì mới tới lượt mẹ nó. Cô Hoa giống như Tuấn khi nhìn thấy cảnh bên trong thì sững ra. Nhưng khác thằng Tùng đực ra nhìn, cô Hoa thấy cảnh bên trong thì ngay lập tức rút ra, kèm theo kéo cả nó ra. Tùng bị cô kéo vốn cũng định rút ra. Nhưng thế nào nó nhớ tới cái khuôn mặt khổ sở của cô Nhung vì bị ông Tín ép buộc. Tùng quay lại gọi với vào.
Tùng gọi rõ to vọng vào bên trong. Nó không nhìn thấy nhưng cảm giác ông Tín như dừng lại. Rồi tiếng cô Nhung vọng ra.
Tiếng cô Nhung vừa dứt, thằng Tùng cười đắc chí vì vừa làm được việc phá lão Tín. Nhưng nó chả cười được lâu, vì bên tai nó bị cô Hoa nhéo. Cô cứ thế cầm tai nó rồi kéo ra ngoài.
Cô Hoa vừa mắng vừa lườm Tùng. Nó nhìn cô, đúng là mẹ nào con nấy thật dữ dằn quá. Đúng lúc này khi hai cô cháu vừa ra gian ngoài thì Tùng cũng thấy ông Tín lò dò đi ra. Cô Hoa ngay lập tức bỏ tai thằng Tùng ra. Nó thấy thế xoa xoa cái tai với vẻ đau đớn lắm. Ông Tín như cũng liếc nhìn qua nó, nhưng ông lập tức đi ra ngoài. Cô Hoa lui ra cho ông Tín đi không quên cười cười với ông.
Ông Tín nói xong người thẳng hơn, ngực ưỡn ra trông đầy bệ vệ. Khác hẳn với cái lúc ban nãy ông sờ soạng cô Nhung. Tùng đợi ông đi qua nó ra đường thì lè cái lưỡi ra có chút khinh miệt. Nó chưa lớn hẳn nhưng cũng mang máng hiểu cái việc ông làm vừa rồi với cô Nhung. Rồi nó nhớ tới thằng Hiếu con ông đang học lớp 10 thì phải. Cái điệu bộ kiêu căng của thằng con có lẽ cũng bắt nguồn từ ông bố.
Ông Tín đi rồi, Tùng quay lại nhìn. Nó quên mất cạnh mình còn cô Hoa. Cô giờ đang như trợn mắt nhìn nó. Cái cảm giác cô nhìn nó ghê gớm làm sao, Tùng không tự chủ được mà run run chân muốn té. Nhưng lúc này từ trong cô Nhung cũng đi ra. Cô nhìn qua nó rồi quay qua cô Hoa nói như có chút không vui.
Cô Hoa nói rồi chỉ tay tố thằng Tùng. Cô Nhung nghe cô Hoa nói thì lúc này mới quay qua nhìn hẳn nó. Tùng thấy cô như quan sát nó, ánh mắt cô nhìn làm nó thấy ngại. Như cũng nhận ra thái độ thằng Tùng, cô Nhung thôi không chăm chăm nhìn nó như thế nữa mà cười.
Cô Nhung nghe Tuấn nói thì mắt như có chút sáng lên nhìn nó. Rồi cô lại liếc nhìn nó một lượt.
Tùng nghe cô khen thì có chút ngượng. Nó gãi gãi đầu rồi quay qua đám vải bảo cô.
Tùng nói rồi định đi về luôn, ở đây cạnh cô Nhung với cô Hoa mẹ con Hạnh nó thấy ngại ngại sao ấy. Nhưng chả về ngay được, tiếng cô Hoa vang lên ngay bên tai Tùng.
Tùng nghe cô Hoa nhờ thì đành phải ở lại. Nó lại phải nhấc cái bao vải lên. Cũng không tha lôi kéo được, nó phải vác bao vải lên ngực ôm lấy rồi đi vào gian trong. Cô Hoa cũng đi theo, chỉ chỗ cho Tùng để đó.
Ô cái đù….Tùng như trợn mắt nhìn mẹ con Hạnh. Cái lý nào mà nhờ nó dễ thế. Đúng là mẹ nào con nấy, không bắt nạt nó thì không chịu được nhỉ. Tùng vội từ chối ngay.
Tùng nói rồi chạy một mạch ra ngoài. Nó sợ chậm một bước thôi cái nhà cô Hoa sẽ kéo giữ nó lại bắt bê gỗ thì chết. Ở bên ngoài Tùng thấy cô Nhung. Nó vội chào cô rồi dong thẳng.