Chương 51



Cúc hét lên, cơn sóng triều trong lồn nàng bùng lên, từng đợt từng đợt. Cúc chỉ biết bấu chặt lấy người thằng Tuấn mà cứ run lẩy bẩy. Cái lồn giờ đã nằm ngoài kiểm soát của não Cúc. Nó siết chặt không nhả cái chim thằng Tuấn ra nữa. Nước lồn nước đái cứ thế bắn ra. Hai hàng nước mắt cứ thế tuôn… vì sướng. Thằng Tuấn phải đưa tay ra chặn họng Cúc thì tiếng hét của nàng mới bé đi chút xíu. Con chim vừa được rút ra, Cúc thõng 2 chân xuống đất. Người Cúc nhũn như bún, giờ ai có bảo nàng đứng thì nàng chỉ có nước nằm luôn dưới đất. Chưa có người đàn ông nào đem lại cơn sướng kinh khủng như thế cho Cúc. Sướng đến mức nàng không muốn thử lại lần nữa.

xxx

Hồi lâu sau Cúc mới tỉnh. Cái ghế nơi bà ngồi đã sũng ra một đống nước. Chân tay Cúc như mất lực, mãi mới nhấc được cái chân ra khỏi ghế. Cửa chợt mở, thằng Tuấn bước vào. Nó thấy vậy vội đỡ Cúc vào giường. Cúc nằm vật ra giường, nàng thật sự cần nghỉ ngơi.

xxx

– Bà đỡ chưa. Con thấy bà như vậy sợ quá.

– Do ai. Do con chứ ai. Con làm bà mệt chết. Lần sau bà không cho con làm nữa, lần nữa thì chết mất.

– Con làm bà sướng mà bà lại không cho con làm nữa là sao. Mà sao bà bảo con tát bà.

– Thì…lúc đó sướng quá….tát cho đỡ sướng. Mà chết, bà nhớ lúc đó bà hét to lắm, có sao không.

– Sao lại không sao. Ông và bố con có lên đấy.

– Chết rồi. Xong rồi sao.

– Con cứu bà bàn thua nữa nhé. Con nhanh trí đóng cửa đi xuống nhà luôn. Gặp đúng lúc bố con lên hỏi ai hét gì. Con phải bảo là có con gián chạy qua chân làm bà giật mình. Ông nghe thấy thế thì đi xuống. Con đuổi nốt bố xuống là xong.

– Nguy hiểm thật. Thế mọi người vẫn ở tầng 1 hết à.

– Vâng, mẹ vừa mua bánh cuốn về. Mẹ bảo con lên gọi bà xuống ăn.

– Giờ bà chân tay nhấc lên còn khó. Mà người ngợm thế này, phải rửa ráy chứ sao xuống được.

– Vậy con bế bà xuống nhé.

– Có được không.

– Được chứ sao không, con khỏe lắm chứ bộ.

– Ý bà là có sợ ai nhìn không.

– Làm gì có ai, chắc giờ mọi người chuẩn bị ăn rồi. Để con bế bà, ai bảo lúc nãy bà gọi con “ anh ơi “.

– Bố anh…. lúc đấy….ai mà biết gì….gọi bừa thôi.

– Nhưng con nghe hay lắm haha.

– Bà mà đứng được bà cho con cái phát vào mông.

– Thôi, để “ anh ơi “ bế “ em ơi “ xuống nhà đi tắm.

Bà tủm tỉm rồi để mặc nó bế. Bà nằm gọn trong lòng nó, đầu gác vào vai nó. Nó thủ thỉ bên tai bà:
xxx

– Lần sau cháu lại làm bà sướng nhé.

– Để xem sao. Như lần này thì chết.

Nó bế bà vào nhà tắm rồi xuống nhà. Cả nhà ăn xong hết thì bà mới xuống. Nó thấy tay bà vẫn hơi run run khi gắp chả vào bát. Bà thấy nó nhìn thì lườm nó một cái. Nó lè lưỡi trêu lại bà rồi cắp đít đi chơi. Hôm nay là thứ 7 đầu tiên ở nhà, không biết có đứa bạn nào ở nhà không?

Nó nghĩ mãi, tóm lại chỉ có thằng Khánh là vừa gần lại dễ tìm nhất. Thằng này mải chơi, vừa rồi bố nó phải chạy hiệu trưởng mới vào được trường gần nhà. Nó không ở nhà chắc chỉ có ở quán game. Tuấn đảo qua quán game quen thuộc, quả nhiên thấy nó. Nó đang chơi cùng thằng Hà xóm trên.

– Này, tao tưởng ông già mày cấm chơi game.

– A….thằng chó. Mới về nhà à. Học trường chuyên thế nào.

– Đã học gì đâu, tập quân sự mà.

– Ừ nhỉ. Làm một ván Pes không.

– Làm gì còn chỗ, mà thằng Hà đang chơi rồi còn gì.

– Đợi nốt trận này rồi mày vào thay nó. Hôm nay đá chán thế, mất 1 lít vào tay nó rồi.

– Lần trước bị mẹ mày biết cho 1 trận chưa chừa à.

– Tao….ôi mẹ ơi….cảm ơn mày….mày nhắc tao mới nhớ, lúc sáng mẹ tao đi làm có nhờ tao dọn đống phân con Ki với lau cầu thang. Chết mẹ tao rồi.

– Thế về đi.

– Tao còn nốt trận này. Mày….hay mày giúp tao dọn phân con Ki.

– Điên à….sao tao phải giúp mày. Chưa kể con Ki nhà mày dữ lắm, lại gần chuồng nó cắn cho bỏ mẹ.

– Anh em với nhau, giúp nhau tí việc. Không tí mẹ tao đi về thì chết. Con Ki bố tao thả rông hôm nay rồi, nó đang đến mùa đi tơ. Tao đưa chìa khóa, mày vào giúp tao nhé.

– Có lời gì không tao mới làm.

– Có bộ Jindo tao vừa mua lại đủ bộ. Mày vào nhà đọc tạm đi. Tí tao về anh em mình đá Pes ở nhà.

– Được rồi, nhớ về sớm. Tao mãi mới có ngày về nhà, không phải cứ ngồi trông nhà cho mày đâu.

– Biết rồi… chết…chết…chết chưa….haha….anh vẩy bóng quá điệu nghệ..

Nó cầm chìa khóa đi tới nhà thằng Khánh. Nó dòm vào trong cổng, xác định con Ki không có mới dám mở cổng. Nó lấy xẻng hót cứt chó vứt vào gốc cây rồi vào nhà. Nó lên thẳng phòng thằng Khánh, việc tự nhiên như mọi khi nó vẫn làm. Đang đọc được mấy trang thì nó nghe thấy tiếng động, cứ nghĩ thằng Khánh về nên nó đọc tiếp. Nhưng mãi không thấy nó vào, nó sinh nghi. Nó vớ cây kiếm gỗ của thằng Khánh đi ra cửa. Nó kiểm tra tầng 2 rồi đi xuống tầng 1 không thấy ai, bèn lên lại tầng 2. Nhưng lên hết cầu thang tầng 2, đập vào mắt nó là căn nhà tắm sáng đèn. Nó lò dò đi tới, khẽ đẩy cửa ra. Nó thấy mẹ thằng Khánh, cô Thoa. Cô đang thay quần áo. Nó tự nhiên nóng bừng người, xấu hổ định quay mặt đi. Cô cũng giật mình khi cửa mở và thấy nó. Có ré lên theo bản năng, làm nó càng lúng túng, vội đóng cửa lại.

– Cháu xin lỗi, cháu không cố ý.

CÔ sau khi giật mình thì cũng bình tĩnh lại. Cô khép cửa chặt hơn rồi chốt lại.

– Tuấn à, sao cháu ở đây.

– Cháu…cháu….qua chơi với thằng Khánh. Nó có việc bảo cháu về trước.

– Thế à, cô chả để ý tưởng mỗi thằng Khánh ở nhà.

– Cháu về phòng thằng Khánh đây.

Nó về phòng thằng Khánh, đóng cửa lại. Ngực nó phập phồng thở vì hồi hộp. Trong đầu nó chợt hiện lên hình ảnh cô Thoa với bờ lưng trắng muốt, cặp mông to được khoe ra với cái quần xịp kỳ lạ. Nói kỳ lạ vì nó không giống của bà nội, mẹ hay cô nó. Quần gì mà để hở nguyên 2 bên mông, chỉ có một dải ở giữa. Nhưng nó thích thế, nó kịp nhìn được cặp mông cô, trắng và tròn, đẹp lắm. Mông cô to và tròn từng bên một rồi chợt thu hẹp lại khi đến eo. Nó chưa kịp nhìn ngực cô, chỉ thấy lấp ló. Con chim nó cứ cứng đơ lên khi nó nhớ lại những hình ảnh trong chớp nhoáng đấy.

Nó còn đang mơ màng thì cô mở cửa ra. Cô đã thay một bộ quần áo ở nhà hoa màu xanh ngọc với cổ trái tim và quần lửng. Bấy lâu nay nó mải mê với những người đàn bà trong nhà, chả để ý ai khác. Với cả mẹ thằng Khánh đi làm suốt có ở nhà đâu. Cô nheo mắt nhìn quanh phòng rồi nhìn nó:

– Thằng Khánh vẫn chưa về hả cháu.

– Vâng….chắc nó sắp về.

– Sao cháu gặp được nó.

– Cháu….gặp trên đường…

– Thật không….cấm nói dối.

– Cháu…..nó bảo nó về ngay.

– Nó ở hàng điện tử phải không.

– Vâng…….

– Thằng ôn này, đã dặn đi dặn lại làm việc nhà.

– Cháu….cháu hót cứt chó rồi. Còn chưa lau cầu thang thôi.

– Lại còn nhờ bạn làm hộ nữa chứ. Tí về cô phải cho nó một trận.

– Thôi, hay để cháu ra xem thế nào. Có khi nó đang trên đường về.

– Kệ nó, không phải gọi. Để cô xem hôm nay nó muốn về như thế nào. May mà hôm nay cô về sớm, không thì ngày nào nó cũng lừa cô.

– Thế hôm nay cô được nghỉ sớm à. Nó vội lái sự việc đi hướng khác.

– Ừ, chẳng qua hôm nay cô lúc bê đồ thì cái giày nó bị gãy chân, cô hơi bị trẹo chân nên xin về sớm.

– Có đau lắm không cô. Có lần bà cháu bị trẹo chân phải nửa tháng mới khỏi.

– Lâu thế cơ à. Cô cũng đau đau, vẫn phải đi tập tễnh đây.

– Cô trườm đá chưa. Phải chườm đá ngay, bà cháu đợt trước cố khám nốt không trườm nên nó sưng to.

– Phải chườm đá à. Cô tưởng phải bôi dầu.

– Không, bà cháu bảo phải chườm đá cho mạch máu co lại, đỡ sưng và tụ nhiều máu.

– Ôi thế à. Cháu xuống nhà lấy ít đá lên cho cô. Cái khăn hay đập đá vắt ở cầu thang đấy.

Những bạn sống ở cái thời xưa khó sẽ biết mỗi gia đình hồi xưa đều ít có tủ lạnh. Mà có tủ thì cũng là những tủ đời cũ. Mọi người muốn có đá ăn thì hay phải để nước vào khay rồi để trong ngăn đá. Mùa hè uống nước chanh, lấy cái túi vải ra bọc đá vào rồi dùng chày đập cho vụn ra cho vào nước chanh. Ngon tuyệt và thật sảng khoái.

Nó xuống mở tủ lạnh, đã có sẵn mấy viên đá cỡ nhỡ ở đó. Nó bọc vào trong khăn đem lên. Cô đã ngồi ở thành giường, chân buông thõng đợi nó. Nó tiến tới cầm lấy cái chân cô bị sưng, cổ chân đúng là hơi sưng. Nó chườm đá vào, cô hơi kêu lên, không hiểu vì lạnh hay vì đau. Nó cứ chườm quanh chỗ sưng, mắt thì ngắm nghĩa chân cô. Chả mấy khi, nhất là không có cơ hội thế này. Chân cô cũng trắng lắm, bắp chân hơi to nhưng không bằng bà nội nó. Chân cô có ít lông chân nhưng điều đó không làm chân cô xấu đi chút nào. Nó cứ mải ngắm chân cô mà quên mất đã trườm cô bao lâu rồi. Cô huơ huơ chân lên làm nó tỉnh táo lại.

– Lâu rồi, được chưa cháu.

– À….chắc được rồi cô ạ.

Nó định đứng lên chợt phát hiện ra… không thể. Con chim thế nào mất dạy, cương cứng không đúng lúc. Do ý nghĩ nó đen tối với chân cô cơ, nên con chim hưởng ứng nhanh chóng. Nó chần chừ đứng lên làm cô thấy lạ.

– Sao thế Tuấn? Tê chân à cháu.

– Không…không ạ.

– Thế sao không đứng lên.

– Cháu….

– Để cô kéo lên nào, thanh niên gì mà mới ngồi đã tê chân.

Cô đứng lên rồi kéo tay nó dậy. Cực chẳng đã nó phải đứng dậy. Con chim chọc ra, lồi hẳn ra cái quần sóc một đống như cái ụ lớn. Cô phát hiện ra ngay. Cô nhìn nó chằm chằm, rồi chợt cô che miệng cười.

– Vì cái cục trong quần này mà cháu không dám đứng à.

– Vâng…cháu….cháu xin lỗi. Cháu….tự dưng nó thế.

– Tự dưng nó thế à. Có phải trong đầu ý nghĩ đen tối gì không.

– Không, cháu…cháu chỉ nhìn….chân cô mà thôi. Nó đẹp lắm.

– THanh niên thời nay, nhìn gì lại nhìn… chân. Chân cô xấu mà, lại có lông.

– Không, chân cô đẹp lắm, trắng tròn….cháu chả thấy cô xấu gì cả. Cả người cô chỗ nào cũng đẹp.

– Cái gì….lúc nãy cháu nhìn cô rồi phải không.

– Không…cháu…cháu chỉ nhìn có một tí.

– Tí là nhìn cái gì nói xem nào.

– Cháu nhìn mỗi đằng sau lưng với….mông cô. Mông cô đẹp lắm.

– Cái thằng này, mông đàn bà có gì mà nhìn. Có phải mông con gái đâu.

– Cháu nói thật, mông cô đẹp lắm, tròn và to, lại trắng nữa. Cái quần cô mặc trông lạ lạ, nhưng cháu thấy cũng đẹp.

– Cái thằng này, mới lớn mà đã đẹp với cả to. Tập trung học vào.

– Vâng.

xxx


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.